Thursday, May 05, 2005

Chị Kim Myung Ja

(2003)
Ấn tượng đầu tiên của tôi với chị trong lần đầu gặp mặt là câu chào bằng tiếng Việt chị nói khá rõ “Xin chào!”. Tôi càng ngạc nhiên hơn khi biết rằng chị đã học vài câu chào hỏi bằng tiếng Việt để đón chúng tôi.Chị Kim là người quản lý ký túc xá nữ. Chị rất nhanh nhẹn. Làn da căng, mỏng mịn ửng hồng. Lúc nào chị cũng cười rất tươi, miệng cười, mắt cười, rõ duyên! Phải công nhận chị rất đẹp, nét đẹp mỏng mảnh, có lẽ theo lời các cụ ta là “mỏng mày, hay hạt” - một vẻ đẹp ngày càng hiếm thấy ở các cô gái Hàn trẻ tuổi.Chị quan tâm đến sinh hoạt của chúng tôi giống như một người chị trong gia đình vậy. Tôi còn nhớ ngày đầu tiên khi đi từ sân bay về KTX, tôi vừa mệt, vừa đói. Sau khi làm thủ tục nhận phòng, thông báo nội qui… tôi về phòng và ngủ một mạch. Trước khi ngủ, tôi đã cẩn thận để chuông đồng hồ 5 giờ chiều dậy vì cả bọn hẹn nhau đi ăn ở núi 금오산. Nhưng có lẽ chuyến bay dài 5 giờ, cộng với mấy tiếng di chuyển bằng ô tô khiến tôi mệt và ngủ thiếp đi và tôi tỉnh dậy thấy chị Kim đang lay mình, bên cạnh đó chuông đồng hồ réo ầm ĩ! Chiều xuống, không còn ánh nắng, cái lạnh ùa vào phòng, lạnh buốt như hơi lạnh miền núi ở xứ mình khiến tôi co ro người, ngồi bó gối run cầm cập. Chị Kim hỏi tôi “Lạnh lắm phải không?” Tôi gật đầu thay cho câu trả lời. Chị không nói gì, chạy đi rồi lát sau ôm đến một cái ga điện (mọi người vẫn quen miệng gọi là chăn điện)và bảo tôi trải ra nằm cho ấm. Tôi băn khoăn hỏi lại chị như vậy thì chị nằm bằng gì, chị cười bảo chị quen rồi, không sao đâu.Và tôi dùng cái ga điện đó trong suốt 2 tuần sống ở KTX. Phải công nhận chị Kim rất quan tâm đến chúng tôi. Lúc nào chị cũng lo chúng tôi bị lạnh, bị đói, bị lạc đường…Ở bên cạnh chị, tôi thấy mình như một đứa trẻ nhỏ được vòi vĩnh, đòi hỏi…Ở được 4 ngày, gió lạnh cộng với nhiệt độ chênh lệch giữa đêm và ngày khiến tôi bị viêm họng và ho rất nhiều. Có lần tôi định uống thuốc mà không kiếm được nước ấm, chị chỉ cho tôi máy lọc nước rồi tự đi lấy 1 cốc nước nguội, 1 cốc nước ấm bưng về giục tôi uống thuốc. Chị khiến tôi cảm thấy mình như đang ở nhà, khiến tôi thấy ấm hơn giữa cái lạnh của xứ Hàn.

Tôi cứ nghĩ chị Kim rất hiền. Nhưng không hẳn vậy.Hôm đó, tôi đang ở phòng ăn, chị gọi điện sang giục tôi về ngay. Tôi vội vàng đi về khu KTX nữ. Về tới nơi, tôi thấy chị đang quát rất to người đàn ông, qua lời chị nói, tôi hiểu anh ta đã tự động đi lên phòng ở KTX nữ mà không hỏi xin phép chị. Tôi đoán anh chàng kia người Việt và hỏi anh ta vào đây làm gì? Anh ta ấp úng trẻ lời rằng đi tim người nhà, nhầm địa chỉ nên đi lộn vào đây. Tôi quay sang giải thích như vậy cho chị Kim, nhưng cũng không làm chị hết bực mình, chị cứ nói đi nói lại rằng đi tìm người nhà thì vào đây phải hỏi han, xin phép mới được lên gác chứ? “Không được phép mà tự tiện vào nhà người khác sao được?”. Tôi đành bảo anh chàng kia xin lỗi chị Kim và nói lại một lần nữa là không có gì đâu, anh ta ở xa đến nên không biết đó thôi. Dù như vậy, chị Kim vẫn cứ khó chịu mãi vì chuỵện anh chàng kia vào KTX mà không hỏi gì chị. Một lúc sau, trên xe ôtô đi 농협 mua đồ, chị hỏi tôi đã khóa cửa kỹ chưa. Lúc này, tôi chợt thấy chị Kim giống như một gà mái sẵn sàng xù lông, nhọn mỏ khi có kẻ xâm nhập vào gia đình, lãnh thổ của mình. Một tối, rỗi rãi, tôi xuóng phòng chhị ngồi chơi. Chị cho tôi xem ảnh vợ chồng chị mới chụp. Chồng chị là giáo viên dạy tiếng Anh ở một trường Đại học. Tôi ít khi gặp anh ở nhà. Chị Kim ở ngoài xinh, vào ảnh cũng rất tươi. Tôi tò mò hỏi anh chị đã lấy nhau được mấy năm rồi, chị bảo “8 năm rồi đấy!”. Tôi hơi bất ngờ, vì với khoảng thời gian lâu như vậy mà không thấy anh chị có con. Chị bảo “anh và chị đều không định có con!” Tôi càng ngạc nhiên hơn, chị cười bảo, ở HQ bây giờ nhiều người cũng có ý định ấy lắm. Tôi hơi băn khoăn vì biết, dù sao HQ cũng vẫn là một nước phương Đông, cũng có nhiều định kiến, tập tục… chẳng khác gì Việt Nam. Chị trầm ngâm một lúc rồi bảo, bố mẹ cả hai bên đều không can thiệp vào chuyện riêng tư của anh chị nên cũng không có vấn đề gì cả. Rồi chị lại cười rõ tươi bảo tôi “ Em có nhận thấy là chị hơn anh ấy 1 tuổi không?” Tôi tròn mắt ngạc nhiên! Ôi,chị Kim! Chị quả là một người đầy ấn tượng. Và loại nước trang điểm kỳ lạ (화장수) Một lần đi siêu thị cùng chị Kim, ngoài đồ thực phẩm cần thiết, tôi thấy chị nhặt một chai rượu Soju (소주) rồi lẩm bẩm “nước trang điểm đây!”, tôi bèn hỏi chị rượu Soju có thể làm thành nước trang điểm như thế nào? Chị Kim quay lại nháy mắt với tôi và cười bảo “đây là loại nước trang điểm tốt nhất đấy! Lấy một ít rượu, pha với chanh tươi dầm ra và xoa lên mặt, vừa có tác dụng làm sạch da lại vừa cung cấp Vitamin rất tốt!” Tôi nhìn chị một giây rồi bảo “À, thảo nào da chị đẹp thế!”

No comments: