Tuesday, May 10, 2005

Thịt chó cuối tuần, chần chừ gì nữa!

Người Hà nội gốc “Hàng” hay người Hà nội gốc “Lội” bây giờ khoái món thịt chó, cứ nhìn vào sự gia tăng các phố có nhiều hàng thịt chó có thể kết luận như vậy. Trước đây, nhắc đến thịt chó, là người ta nhớ ngay đến xứ Nhật Tân hoa đào. Quả thật Nhật Tân có cơ man là các hàng thịt chó, to, nhỏ, mái lá, nhà kính…đều đủ cả. Nào là Anh Tú, Anh Tú xịn, Anh Tú thật… đến Trần Mục nọ kia, khiến thực khách đến nơi cứ gọi là bơ vơ, ngơ ngác! Rồi thời gian gần đây xuất hiện một loạt các hàng thịt chó ở phố Tam Trinh, Lĩnh Nam… với những hàng quán có tên và không tên. Ừ, kể ra cái tên quán cũng quan trọng, nhưng đôi khi chẳng có ý nghĩa gì nếu thịt chó không ngon, rượu không say. Nhưng bây giờ đi ăn thịt chó ở Nhật Tân xưa rồi! Thịt chó ở Tam Trinh với Lĩnh Nam thì bán như kiểu đổ hàng buôn, xô bồ! Bây giờ sành điệu là phải rủ nhau ra Thịt chó Việt trì ở Nguyễn Chí Thanh hay Vân Đình. Một người bạn ở xa Hà Nội còn nhắc đến quán thịt chó ở Phùng Hưng với giọng rất “ngậm ngùi” : “Thịt chó ở đấy hơi bị được!”. Người ta đi ăn thịt chó với nhiều lý do lắm. Nào là ăn mừng, nào là giải đen, hay có khi chẳng phải “mừng” cũng chẳng phải “đen” mà chỉ là “hứng” lên bất chợt, thế là tụ tập rủ nhau, í ới…Nhất là vào dịp cuối tháng âm lịch, các hàng thịt chó cứ gọi là đông nghịt, nếu trời lại mưa mưa nữa thì thật là đúng ý của kẻ thèm “mộc tồn”. Chúng tôi đến quán thịt chó Việt Trì ở Nguyễn Chí Thanh, một tấm biển đề thịt chó Việt trì to đùng đập vào mắt. Vào ngày tấm đầu tháng âm lịch nên quán không đông, mấy chú phục vụ nhìn theo mãi 3 chị em chúng tôi, chắc họ thấy 3 đứa con gái rủ nhau vào quán thịt chó thì lấy làm lạ chăng? Chúng tôi ko ai bảo ai nhưng đều cố lấy dáng vẻ hùng dũng bước vào quán, chứ thực ra trong lòng khá e dè. Quán có những mấy tầng, nếu thích ngồi bàn có bàn, thích ngồi xếp bằng dưới chiếu cũng có luôn. (Hôm ấy trời rét nên tôi và cô em út đồng ý ngồi bàn, chứ thực ra, ăn thịt chó ngồi bàn ăn chẳng khác gì ăn “phát- phút”) Chú phục vụ càng ngạc nhiên hơn khi thấy chúng tôi gọi đồ uống là 1 chai rượu nếp và kèm theo một câu “loại rượu trăng trắng ấy nhé!”. Rượu trăng trắng như ý được mang ra, chị em nâng chén cụng ly, chén tạc chén thù nhấp thử, người gật gù, kẻ nhăn mặt… Thịt chó Việt trì lần lượt được mang ra rất nhanh, có lẽ do ít khách nên phần phục vụ có vẻ suôn sẻ : thịt chó hấp, dồi chó, thịt nướng, dựa mận… Sau khi “ẩm” rồi “thực” mỗi món vài lần gắp, chúng tôi đi vào phân tích xem tại sao thịt chó Việt trì ngon như vậy, cô em út quả quyết “thịt chó Việt trì nạc và bì luôn dính nhau, chỉ dắt ít mỡ thôi nên ăn không ngán”. Quả có thế, ăn chẳng thấy ngán gì, chỉ thấy no no là! Nào, làm miếng “chết xuống âm phủ biết có hay không” cái nhỉ, kèm thêm lá mơ, củ xả đã được bóc nõn, bên cạnh là bát mắm tôm vắt chanh đánh bông nõn… thơm lừng mùi chả nướng, dồi nướng, bóng nhoáng màu nâu sậm bì chó hấp…và bát thịt “vừa nhiều dựa, vừa nhiều mận” nóng hôi hổi cạnh đĩa bún trắng nghễu nghện! (có tốp vào sau chúng tôi đã không được chén món dựa mận vì “hết”). Quán còn có món đuôi chó, đùi chó cho bạn, nếu bạn là dân nhậu chính cống. Có điều, sau khi chén xong vẫn lăn tăn tự hỏi không biết có phải là thịt chó Việt trì thật không?

No comments: